Hằng Thật – 15 tháng 7, 1977
Những người khác thì thấy chúng tôi là ma quỷ
Cái gì đó quý vị không thể chịu đựng được.
Tôi đã từng nghe một nguyên tắc nói rằng để cho việc tu hành thật tốt đẹp thì quý vị cần có cái gì đó ở chung quanh khiến cho quý vị không thể chịu đựng được. Nó giúp cho quý vị sống trong khốn đốn, nó dồn quý vị vào dụng công ở bên trong.
Ở trên đường có nhiều thứ khác nhau mà ngay lúc đầu không thể chịu nổi, rồi dần dần, chúng trở thành “những vị thiện tri thức”, trợ giúp cho việc tu hành.
Bên ngoài có kiến và những loại bò sát, những đàn muỗi, ruồi, những cơn gió mạnh, ánh nắng thiêu đốt, những chiếc xe tải chở hàng khổng lồ, những tiếng còi, tiếng la hét, chế nhạo, lời nguyền rủa, những chiếc máy bay phản lực bay thấp chừng 30 thước ở trên đầu, thử nghiệm hỏa tiễn, đá sạn, mảnh chai, những khu chật chội, bẩn thỉu.
Bên trong thì có bệnh tiêu chảy, cần đi tiểu, không chỗ trú ẩn cả nhiều dặm, ăn quá nhiều, ăn quá ít, khát nước, vọng tưởng, những bài hát, nỗi sợ hãi, tham lam, sân hận, ngu si, kiêu ngạo, xấu hổ và chán nản.
Khi ít nhiều tất cả những thứ như thế này cùng xuất hiện trong quá trình lạy của một ngày, quý vị có thể nghĩ rằng chúng tôi là những chuyên gia tu hành rất giỏi, theo câu nguyên tắc nói trên – buồn thay chúng tôi không được như vậy. Trong khi gặp một số trong những thứ này chúng tôi buông bỏ được, thì hầu hết những thứ đó vẫn là “những điều mà tôi không thể chịu đựng được” và tâm tôi vẫn chưa được “như như bất động”.
Hành trình này ngày càng làm rõ thêm rằng không có cái thực tế nào “ở bên ngoài” cả. Thực tế đến trong nhiều thứ đa dạng khác nhau nhiều như số chúng sanh đang nhìn vào thực tế đó. Thực tế được tạo thành bởi nghiệp, chướng ngại, sự sợ hãi của quý vị, bởi những hạn chế về giác quan của cơ thể ở mức độ cơ bản, và rồi nó được định hình bằng những kết quả của nền tảng gia đình, bạn bè, thức ăn, và môi trường.
Một số nhìn vào chúng tôi và thấychúng tôi là những người thánh thiện, những người khác thì lại thấy là ma quỷ.
Một số thì thấy chúng tôi như là phước lành và nhiều người lại thấy chúng tôi như là những mối đe dọa. Chúng tôi vẫn làm công việc giống nhau, cái lạy như nhau trước mặt tất cả những người khác biệt này – chính những gì họ mang đến biểu lộ cho họ những điều mà họ nhìn thấy.
Không có thực tế khách quan và cũng chẳng có tính khách quan. Một phi công hải quân đã nhìn thấy chúng tôi lạy và lúc đầu nghĩ rằng chúng tôi đang mong điều không tốt cho khu căn cứ này. Sau khi nói chuyện với chúng tôi, anh ta nghĩ rằng chúng tôi đang phù hộ khu căn cứ. Trước đó chúng tôi có khác gì không?
“Không lớn, không nhỏ, không trong, không ngoài. Tự tu, tự hiểu rõ, tự an bài”