Hằng Thật – tháng 8, 1977
Chúng tôi nhìn thấy các hình dạng giống nhau trong những đám mây và trong bóng tối
Mọi duyên đều không nên ràng buộc
Mọi người có những sợi dây ràng buộc nhau gọi là những nhân duyên hay hoàn cảnh tương quan. Với từng lời nói, hành vi, và suy nghĩ, chúng ta đẩy hoặc kéo sợi dây nhân duyên về phía có lợi hoặc phía có hại. Điều này đúng đối với tất cả mọi thứ, và mọi nơi, chứ không chỉ đúng với con người, nhưng “con người” là chủ đề ở đây. Chúng ta sẽ bàn luận về những thành phần còn lại sau.
Tại sao có người lại kết hôn? Tại sao một người cha lại giết con trai của ông ta? Tại sao một người được mọi người ưa thích trong khi em trai người đó thì bị mọi người ghét bỏ? Tại sao quý vị bị thu hút mạnh mẽ bởi người bạn này, và tại sao các bạn của anh ta lại lạnh lùng chẳng thu hút quý vị? Đó đều là do nhân duyên mà quý vị đã gieo trồng trong quá khứ (và đang tạo ra nhân duyên ngay trong phút giây này).
Thầy Hằng Triều và tôi có nhân duyên sâu nặng về mặt tích cực. Chúng tôi rất giống nhau đến nỗi chúng tôi hợp nhau ngay cả trong trực giác của chúng tôi, chúng tôi thấy những hình dạng giống nhau trong những đám mây và trong bóng tối.Chúng tôi cùng hòa một âm khi hát trong các buổi công phu sáng và tối. Tôi dần tin tưởng vào sự tương hợp của chúng tôi. Khi chúng tôi lễ lạy, nếu tôi phải tạm dừng để uống nước hoặc đi vệ sinh thì tôi biết rằng mình chỉ cần chờ đợi thầy Hằng Triều lạy thêm vài lạy nữa để cũng có sự thôi thúc như mình, và thầy Hằng Triều sẽ xuất hiện bên phải tôi và nói “Tôi phải dừng ở đây” hoặc “thầy có muốn uống nước không?”. Mọi thứ diễn ra như thế này vào mọi lúc và các chặng đường trên hành trình của chúng tôi. Chúng tôi chia sẻ với nhau các ý tưởng và lịch trình hằng ngày giống nhau,. Cuộc sống lúc còn là cư sĩ của chúng tôi cũng quá tương tự nhau khiến cảm thấy hơi kỳ lạ – tỉ lệ cơ may do trùng hợp như không có. Tóm lại, chúng tôi có mối nhân duyên rất mạnh mẽ.
Mối quan hệ của chúng tôi trong cuộc đời này, trên hành tinh này chỉ mới bắt đầu vài tháng trước khi chúng tôi bắt đầu hành trình bái lạy. Áp lực dồn lên tâm và trí chúng tôi có thể trở nên khá nặng nề – hai người va chạm nảy lửa thì sẽ không tồn tại – họ sẽ sử dụng năng lượng của mình để chống nhau và phòng thủ trước các đòn tấn công của đối phương. Đó sẽ là một công việc đơn độc và đau đớn.
Chúng tôi hòa hợp với nhau trên mọi mức độ đến nỗi chúng tôi có loại vấn đề ngược lại. Hẳn là dễ dàng khi cùng nhau làm việc , cùng có những khoảng thời gian tốt đẹp nhất, thực hiện công việc khá khó khăn nhưng luôn nương tựa vào hình thức trao đổi cũ để trút bỏ đi hơi nóng do áp lực một cách an toàn và vô ích khi việc tiếp tục hành trình trở nên khó khăn. Như thế thì bảo đảm rằng chúng tôi sẽ về đến Vạn Phật Thánh Thành mà chẳng khôn ngoan hơn chút nào so với khi chúng tôi bắt đầu hành trình. Thật là điều cám dỗ để thích thú có người đồng hành tốt, và trở nên xã giao và nói nhiều. Một lần nữa, điều này sẽ bảo đảm là không có thành tựu và sẽ đi ngược với lời huấn thị cuối cùng tốt đẹp nhất dành cho chúng tôi: “Đừng nói chuyện, chỉ nói khi lời nói có ích. Đừng làm mất năng lượng của các con”.
Quan điểm của thầy Hằng Triều về mối quan hệ của chúng tôi làm thấy xuyên suốt mối liên kết hiện tại này. Thầy nói “Đây là mối liên kết của chúng ta, nhân duyên của chúng ta. Khi chúng ta đến điểm này, chúng ta phải hết sức thận trọng để hoàn thành lời nguyện với nhau bằng lòng từ bi, để độ chính mình và độ lẫn nhau. Chúng ta có thể và đã làm mất cơ hội với nhau và với bản thân (biết bao nhiêu lần?). Đây là cơ hội để thực hiện thật sự, để quay vào bên trong và đừng làm gì để giúp dễ dàng cho nhau vì chúng ta không thể buông bỏ ‘cái tôi’”.
Chúng tôi luôn đến điểm này – đây là nơi chúng tôi biết nhau – những nhân duyên trần tục chỉ là những ký ức tăm tối về những sự thoát lậu. Nghe có vẻ không được tự nhiên – tại sao hai người hòa thuận với nhau, vui vẻ với nhau và không tranh giành nhau lại quyết định ngừng việc cho và nhận của họ?
Câu trả lời là: điều mà chúng tôi đang làm không tự nhiên; nó không bình thường. Chúng tôi đang cố chấm dứt dòng chảy phàm phu – cố đảo ngược tiến trình sanh tử. Nó đòi hỏi nỗ lực tập trung để chặt đứt các chu trình trong cuộc sống và không dành năng lượng để có thời gian giải trí hay chơi đùa hay thư giãn. Nó giống như nấu chảy quặng kim loại để lấy vàng – nếu tắt lò lửa không đúng thời điểm hoặc để nóng quá, dù cách nào thì quý vị cũng làm hư hỏng kim loại.
Bây giờ chúng tôi đang làm những điều quan trọng hơn, nghiêm túc hơn và sẽ không có gì bị mất đi nếu chúng tôi để cho người kia yên dù khi chúng tôi cảm thấy cần trêu đùa hay nói luôn miệng hoặc xả bớt áp lực.